John Blanchard bật dậy khỏi băng ghế, chỉnh trang lại bộ quân phục và ngắm nhìn dòng người hối hả bước vào Nhà Ga Trung Tâm.
Anh đang tìm kiếm một cô gái mình rất thân quen mà chưa hề biết mặt, cô gái với cành hoa hồng.
Anh biết cô cách đây mười ba tháng trong một thư viện Florida. Khi lấy một quyển sách trên kệ xuống anh không khỏi tò mò, không phải vì nội dung của quyển sách, mà là vì những dòng ghi chú bằng bút chì bên lề sách, những dòng chữ phản ánh một con người với nội tâm sâu sắc, tinh tế. Anh tìm thấy tên của người mượn sách trước anh ở mặt trước quyển sách, cô Hollis Maynell. Sau một thời gian cố công tìm kiếm anh đã tìm được địa chỉ của cô gái. Cô sống ở thành phố New York. Anh đã viết thư giới thiệu mình và tỏ ý muốn làm quen. Ngày hôm sau anh phải lên tàu nhập ngũ, tham gia cuộc Chiến Tranh Thế Giới lần II.
Mười ba tháng trôi qua, cả hai đã làm quen và hiểu nhau qua những cánh thư. Mỗi lá thư như mỗi hạt mầm tình yêu nảy nở trong trái tim của họ. Một chuyện tình lãng mạn đang dần lớn lên. Blanchard muốn có một tấm ảnh nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực sự yêu cô thì việc cô trông như thế nào đâu có quan trọng.
Rồi ngày anh được trở về từ châu Âu đã đến, họ hẹn gặp nhau lần đầu - 7giờ tối tại Nhà Ga Trung Tâm ở New York. “Anh sẽ nhận ra em thôi,” cô gái viết, “em sẽ cài một bông hồng đỏ nơi cổ áo”. Đúng 7 giờ tối anh đã có mặt nơi nhà ga và dõi mắt tìm kiếm người con gái anh yêu nhưng chưa lần gặp mặt. Hãy để chính Blanchard kể cho bạn nghe chuyện xảy ra thế nào:
“Một người phụ nữ trẻ tiến về phía tôi, dáng người thanh mảnh. Mái tóc vàng óng uốn lọn ôm lấy đôi tai nhỏ nhắn; đôi mắt xanh trong như cánh hoa, đôi môi và chiếc cằm đằm thắm, trong chiếc áo khoác màu xanh nhạt cô rạng ngời, tươi tắn như mùa xuân đang về. Tôi bắt đầu tiến về phía cô và hoàn toàn không nhận ra rằng cô không cài hoa hồng. Khi tôi bước đến, một nụ cười đầy vẻ khiêu khích trên môi, cô thì thầm: “Anh sẽ đi cùng với em chứ?”.
Hoàn toàn không thể cưỡng lại, tôi bước gần hơn về phía cô, bất chợt tôi nhìn thấy Hollis Maynell. Cô đứng ngay phía sau cô gái này. Một phụ nữ đã ngoài 40, mái tóc hoa râm bới gọn bên dưới chiếc nón đã sờn. Dáng người thấp đậm, hai bàn chân với đôi mắt cá to bè lèn chặt trong đôi giày gót thấp. Cô gái mặc áo xanh đã nhanh chóng bước đi.
Tôi cảm thấy lòng mình như đã chia đôi, một nửa háo hức muốn đuổi theo cô gái, nhưng tận sâu thẳm trong lòng mình lại dành cho người phụ nữ mà tâm hồn đã cùng đồng hành, nâng bước cho tôi. Và người ấy vẫn đang đứng đó. Gương mặt nhợt nhạt, tròn trĩnh, dịu dàng và tình cảm, đôi mắt nâu xám với ánh nhìn ấm áp và phúc hậu. Tôi không còn lưỡng lự nữa.
Những ngón tay nắm chặt vào quyển sách bọc da màu xanh đã sờn màu, quyển sách giúp cô ta nhận ra tôi. Có thể đây không còn chỉ là một tình yêu mà là một điều gì đó thật quý giá, một điều có lẽ còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi đã và phải trân trọng và biết ơn vì đã có được. Tôi đứng ngay lại, chào cô ta và chìa quyển sách cho cô ấy, dù vậy tôi vẫn cảm thấy một sự thất vọng và chua xót trong lòng khi nói rằng:
“Tôi là trung uý John Blanchard, và cô hẳn là Maynell. Tôi rất vui vì cô đến gặp tôi, tôi mời cô ăn tối nhé?”.
Gương mặt người phụ nữ giãn ra với nụ cười rộng lượng: “Ta cũng không biết chuyện là thế nào nữa con trai ạ,” cô ta trả lời, “nhưng có một cô gái trẻ mặc áo xanh đã đi ngang qua đây, cô ấy xin ta hãy cài bông hoa này lên cổ áo, và nói rằng nếu con đến mời ta đi ăn tối, ta sẽ cho con hay rằng cô ấy đang đợi con ở nhà hàng lớn ngay góc đường. Cô ấy bảo rằng đây chỉ là một cuộc trắc nghiệm nhỏ!”.
Thật không khó để hiểu ra mọi chuyện và tôi thật khâm phục sự khôn ngoan của Maynell. Nếu đó là tình yêu thật sự của trái tim, thì tình yêu đó sẽ đáp lại dù cho người đó không có vẻ ngoài thu hút. Houssaye đã viết: “Hãy cho tôi biết người bạn yêu là ai, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là ai”.
Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013
Thư bố gửi con gái
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : " Anh yêu em , như em vẫn vậy "
Fashion quotes
"Tập luyện thể thao là xu hướng thời trang mới nhất. Không có bộ trang
phục nào khiến bạn trở nên đẹp và dễ chịu hơn một thân hình săn chắc.
Hãy mua ít quần áo và chăm đến phòng tập hơn."
Rick Owen
Rick Owen
"I don't do fashion. I am fashion" - Coco Chanel
"There is one other reason for dressing well, namely that dogs respect it, and will not attack you in good clothes" - Ralph Waldo Emerson
"Please bury me next to my baby in my leather jacket, jeans and motorcycle boots. Goodbye." - Sid Vicious
“Hãy chôn tôi bên cạnh người yêu của tôi, với áo khoác da, quần jeans và boots. Tạm biệt.”
"A respectable appearance is sufficient to make people more interested in your soul" - Karl Lagerfeld
“Một ngoại hình đáng kính là đủ để mọi người cảm thấy quan tâm nhiều hơn đến tâm hồn của bạn”
"Fashions fade, style is eternal" - Yves Saint-Laurent
“Thời trang là nhất thời, phong cách là vĩnh viễn”
Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013
Thương Ương Gia Thố
Biết đến Thương Ương Gia Thố kể từ khi đọc truyện Không phụ Như Lai không phụ khanh ( hay đã được xuất bản ở Việt Nam với cái tên Đức phật và Nàng mà theo tôi thì nghe tên đã chẳng muốn mua rồi ). Ông là vị Đạt Lai Lạt Ma thứ 6 của Tây Tạng, nổi tiếng với các bài thơ tình viết cho người yêu của mình (Opps!!).
Chi tiết về cuộc đời của ông thì các bạn có thể google, hoặc đọc trong các blog khác mà theo tôi biết thì ở Việt Nam đã có khá nhiều fan cuồng của ông kể từ sau cơn bão Tương tư thập giới - Bộ bộ kinh tâm rồi.
Lúc đọc truyện Không phụ Như Lai không phụ khanh, có một đoạn thơ của ông mà tôi rất thích, nghe rất mờ ảo và cũng rất phật ( nghĩa là tôi xem xong vừa hiểu vừa không hiểu gì X(:
Ông làm nhiều bài thơ, trong đó có nhiều bài đã được phổ nhạc và đưa đến gần với đại chúng hơn, như bài này:
Bản thơ gốc Tương tư thập giới:
Ai đã xem Phi thành vật nhiễu có anh già Cát Ưu cầm cưa cô Thư Kỳ xinh đẹp chắc cũng biết đến một bài thơ khác của Thương Ương Gia Thố. Bài thơ ông viết cho người yêu dấu nhưng trong phim thì là lời chia tay của cô con gái nhỏ dành cho người cha mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Giọng nói trong veo của cô bé vang lên nỉ non khắc sâu.
Chi tiết về cuộc đời của ông thì các bạn có thể google, hoặc đọc trong các blog khác mà theo tôi biết thì ở Việt Nam đã có khá nhiều fan cuồng của ông kể từ sau cơn bão Tương tư thập giới - Bộ bộ kinh tâm rồi.
Lúc đọc truyện Không phụ Như Lai không phụ khanh, có một đoạn thơ của ông mà tôi rất thích, nghe rất mờ ảo và cũng rất phật ( nghĩa là tôi xem xong vừa hiểu vừa không hiểu gì X(:
"Tất thảy hứa hẹn pháp
Như ảo ảnh trong mơ
Như lộ cũng như điện
Ứng làm như thế xem"
Bản thơ gốc Tương tư thập giới:
Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.
Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.
Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.
Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.
Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.
Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.
Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.
Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.
Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.
Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.
An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.
Ai đã xem Phi thành vật nhiễu có anh già Cát Ưu cầm cưa cô Thư Kỳ xinh đẹp chắc cũng biết đến một bài thơ khác của Thương Ương Gia Thố. Bài thơ ông viết cho người yêu dấu nhưng trong phim thì là lời chia tay của cô con gái nhỏ dành cho người cha mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Giọng nói trong veo của cô bé vang lên nỉ non khắc sâu.
Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy
Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất
Nàng yêu, hay không yêu ta
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt
Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết
Hãy ngả vào lòng ta
Hoặc là
dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
âm thầm thương tưởng.
dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
âm thầm thương tưởng.
Truyền thuyết kể rằng, Thương Ương Gia
Thố đem lòng thương yêu một người con gái tên là Mã Cát A Mễ. Để ngăn cản
tình yêu này, người ta đã làm nhục Mã Cát A Mễ, rồi gièm pha đến tai
Thương Ương Gia Thố rằng Mã Cát A Mễ là một nữ tử ô trọc như thế nào,
Thương Ương Gia Thố chỉ nói rằng, tất cả ô trọc của trần gian cũng không
để chạm đến sự thánh khiết của Gia Cát A Mễ. Đây là bài thơ tình mà
tương truyền Thương Ương Gia Thố viết dành cho nàng. Truyền thuyết không
biết đúng hay sai, nhưng tình yêu trong bài thơ này thật sự rất đẹp. Đây cũng là bài tôi thích nhất trong 66 bài tình ca của ông:
Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy
Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại;
Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng;
Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người;
Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người;
Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.
Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại;
Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng;
Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người;
Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người;
Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.
Cánh hạc tiên trắng muốt trên trời cao, xin cho ta mượn đôi cánh của người
Ta chẳng muốn bay tới miền xa thẳm, đến Litang liền quay về
Chỉ là, vào đêm hôm ấy
Ta quên đi hết thảy, bỏ cả tín ngưỡng, chẳng màng đến luân hồi
Chỉ vì, đóa hồng từng nỉ non trước Phật kia, đã sớm chẳng còn vẻ lấp lánh như ngày cũ
Thơ ca ông thì còn nhiều nhưng tôi chỉ có nhớ được mấy bài trên đây thôi, cũng là mấy bài thơ để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Có lẽ bây giờ nghe thì chưa thể thấm hết, nhưng thỉnh thoảng tôi lại ngẫm lại, thì có một cái gì đó buồn man mác gõ nhẹ bên tai tôi, và hình dung ông mặc áo cà sa phóng khoáng trên đỉnh núi Hymalaya tuyết trắng làm trong tôi suy nghĩ.
Thơ ca ông thì còn nhiều nhưng tôi chỉ có nhớ được mấy bài trên đây thôi, cũng là mấy bài thơ để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Có lẽ bây giờ nghe thì chưa thể thấm hết, nhưng thỉnh thoảng tôi lại ngẫm lại, thì có một cái gì đó buồn man mác gõ nhẹ bên tai tôi, và hình dung ông mặc áo cà sa phóng khoáng trên đỉnh núi Hymalaya tuyết trắng làm trong tôi suy nghĩ.
Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013
Đàn ÔNG
1. Sắc
Đàn ông thường bảo rằng họ yêu vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ, nhưng là của 1 phụ nữ đẹp. Chẳng hạn như cái tâm hồn đẹp của một khuôn mặt đa diện lồi bất đối xứng, rỗ rá xì mụn không phải là thứ họ quan tâm, không phải là loại phụ nữ có thể chứng tỏ được đẳng cấp của họ khi đi ngoài phố.
Đàn ông đến để chúng ta chọn lựa, không phải đến để chọn lựa chúng ta. Vì vậy, hãy trở nên xinh đẹp. Đàn bà xấu vốn dĩ không có quà.
Bất kể đứa con gái nào cũng có thể trở nên xinh đẹp. Quan trọng là có đủ tiền và có đủ sự đầu tư khôn ngoan trước sự kì diệu của công nghệ make up, công nghệ dao kéo và công nghệ silicon.
Đừng lợi dụng đàn ông như một công cụ ATM, nếu không muốn họ xem đàn bà chỉ là 1 thứ sextoy đa năng. Đừng tưởng mình lợi dụng được đàn ông, thứ gì còn có thể mua được bằng tiền thì đều còn quá rẻ, mọi sự trao đổi thân xác đều là khập khiễn.
2. Say
Đàn ông thường bảo rằng không quan trọng chuyện trinh tiết, anh không quan tâm, anh là người bao dung, anh sẽ tha thứ cho em, bla bla bla. Nhưng về mặt phân tâm cảm giác mình là thằng ăn thừa là mặc cảm tâm lý sẽ được ghi nhận trong tầng sâu của vô thức. Khi không được ý thức kiềm giữ, khi say, khi tức giận, khi tự ái, khi ghen, chúng ta hãy sẵn sàng để chấp nhận tổn thương vì thứ không gọi là lỗi lầm nhưng được xem như lỗi lầm đó.
Hãy nhớ, sau người đàn ông thứ nhất, mọi người đàn ông đến sau đều là thứ hai. Sự kể lể chi tiết, thành thực sẽ trở nên ngu xuẩn, vì khi người ta mãi băn khoăn về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm và đạo đức của đầu bếp, ăn phở sẽ rất khó thấy ngon.
Con cá tự câu được bao giờ cũng ngon hơn con cá đi mua được. Đàn ông đánh đổi rất nhiều tiền hoặc nhiều thời gian không phải vì con cá mà họ muốn, mà là để thỏa mãn cảm giác chinh phục. Con cá ở chợ hay siêu thị hay nhà hàng hay là đẳng cấp thế nào thì cũng là con cá mua được. Đàn bà khôn ngoan phải là con cá được câu biết đớp đúng mồi.
3. Yêu
Đừng quá ảo tưởng về những lời hứa của đàn ông. Ừ thì cứ tin, và quên nó đi.
Không có ai yêu ai mãi mãi. Về mặt sinh học, nồng độ dopamine trong tủy thượng thận và não phải, adrenalin, serotonin hay hormone hạnh phúc endorphine tăng cao tạo cảm giác mơ mộng, lâng lâng, xao xuyến, nhung nhớ của những người mới yêu nhau. Nhưng sự thật là những hormon này sẽ giảm dần và mất đi trong khoảng từ 1 đến 3 năm . Sau đó, chúng ta sống, chấp nhận nhau bằng hormone gắn kết và tình nghĩa ocytocine . Vì không thể chống lại quy luật, hãy chấp nhận nó
Đừng dày vò bản thân bằng niềm tin vào tình yêu bất diệt. Mong chờ xác suất may mắn 1 phầntriệu triệu sẽ xảy đến như cổ tích hay sức sống các hormone tình yêu của mình sẽ là sự đột biến kì diệu ư? Ngu xuẩn.
Một khi tình yêu hết date. Hoặc là vứt bỏ, hoặc là chấp nhận, hoặc là đem tái chế, đừng mong chờ vào việc nâng cấp nó.
4. Đau
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Nhưng thời gian có thể sẽ không thể phẫu thuật thẩm mĩ được vết sẹo nó để lại trên tim.
Yêu thương, chiều chuộng và hy sinh quá mức, sẽ chỉ khiến cái gen khốn nạn trong mỗi thằng đàn ông trỗi dậy. Hi sinh bản thân chấp nhận đau khổ để người mình yêu hạnh phúc ư. Cao thượng hay là ngu dại.Đừng đòi hỏi sự biết ơn, khi người ta không cần và không thể hiểu nổi sự hi sinh của mình là cái chết tiệt gì.
Nếu có làm tổn thương một người đàn ông yêu thương mình. Cũng không cần phải có mặc cảm tội lỗi. Vì nếu không, chắc chắn một hay nhiều lần trong đời, hoặc họ sẽ làm tổn thương ta, hoặc làm tổn thương những người phụ nữ khác. Những gì mà một người con gái, một người phụ nữ, một người đàn bà, phải chịu đựng trong suốt cuộc đời, đủ để cho phép họ có được quyền ích kỉ và tự yêu mình như vậy.
Phụ nữ luôn luôn đúng. Và người đàn ông làm người đàn bà mình yêu phải đau, luôn luôn sai.
5. Phụ
Phụ tình hay tình phụ thì cũng như nhau, cũng đau như nhau, cũng mất mát như nhau.
Không cần thiết phải làm đau một người phụ nữ khác vì một thằng đàn ông. Đừng so đo tao là vợ, tao là người yêu, mày là tình nhân. Khi có thể trong lòng họ, chúng ta không là cái đinh gỉ gì. Ở vai nào thì phụ nữ cũng đều đáng thương như nhau cả. Đến trước hay đến sau thì cũng sẽ thương tổn, cái đàn ông yêu nhất chính là bản thân họ.
Hãy bỏ ra vài tiếng làm tóc, trang điểm, diện áo váy để mình trở nên xinh đẹp hơn trước khi đến gặp tình nhân của chồng. Hãy tỏ ra bình tĩnh, thông minh và đừng để họ nhìn thấy sự bất lực của mình trong ánh mắt, trên những nếp nhăn, những ngấn mỡ thừa và sự mệt mỏi, khổ đau trên gương mặt.
Vòng tay này có thể ôm siết, bờ môi này có thể nồng nàn, lời nói này có thể ngọt ngào, con người này có thể từng yêu ta say đắm, thì cũng có thể như thế với người phụ nữ khác.
Đừng có cái tham vọng điên cuồng rằng có thể giữ người đàn ông mình yêu bên cạnh mình đến suốt cuộc đời.
6. Dục
Đối với đàn ông, đôi khi món lạ cũng là món ngon. Nướng thịt trước các anh tu hành thì không khiến vồ vào ăn thì nước miếng cũng lênh láng. Nhưng chẳng ai đổi cơm để ăn thịt nướng suốt đời cả. Người đàn ông khôn ngoan chỉ muốn có thêm, họ không muốn đánh đổi.
Vì không thể trói buộc sự chung thủy của một người đàn ông suốt đời. Hãy cảm thấy may mắn nếu người đàn ông của mình ăn vụng chuyên nghiệp, an toàn, sạch sẽ và kín đáo. Ví dụ biết là chỉ sử dụng condom tự mua, biết về HIV/AIDS, STDs, hay rằng giang mai là bệnh có thể lây qua đường miệng, cách dò camera ở khách sạn…. Ôi nghề chơi cũng lắm công phu !
Không cần thiết phí tiền phí giờ nằm đau đớn ở thẩm mĩ viện, để căng da mặt để hút mỡ để nâng ngực, phải rủ rỉ nhau các tuyệt chiêu các tư thế mới lạ trên giường để giữ chồng. Lúc thì sushi lúc là cơm chiên dương châu lúc cơm trắng muối mè, chán quá thì nấu ra thành cháo, thì cũng gọi là đổi mới đấy, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn cơm là cơm. Chúng ta không thể là cái buffet mà họ muốn.
Quá ghen tuông hay quá tin tưởng đều là sai lầm. Thỉnh thoảng hãy dò ra những nick lạ từng sign in trong máy tính của chồng, và search chúng trên google. Biết đâu sẽ nhìn thấy chồng mình đang trên web đen nào đó chia sẻ kinh nghiệm chăn rau, viết report mây mưa, xin share hàng hay review về gấu nhà mình.
“Make love” và “sex” là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Là điều không phải đàn ông nào cũng hiểu. Rồi thì họ quên dần những cái nắm tay, những cái ôm siết, những nụ hôn nhẹ nhàng, đàn bà với họ trở thành con búp bê đã cũ, đã biết quên dần những va chạm ấm áp.
7. Rỗng
Việc phải sống suốt đời với một người đàn ông thật đáng sợ. Mỗi ngày lại thấy họ càng lúc càng xa lạ, càng khác với chính họ những ngày đầu tiên mình yêu.
Không thể chịu đựng cuộc sống mà tình yêu cứ ngày càng nhoạt toét. Loanh quanh trong bếp, chăm sóc con cái, nhận chút thương hại và quan tâm của chồng như sự ban ơn. Bỏ mặc mình già đi, béo lên và lôi thôi, cáu gắt vì tối mặt hầu hạ chồng con, rồi lại lo lắng nghĩ xem làm thế nào để chồng không chê không chán, không tìm đến những cái giường khác, trẻ trung và hấp dẫn hơn. Đừng tự hãnh diện và ngụy biện cho tất cả rằng mình đã hi sinh, đã rất cao thượng, rằng mình vì gia đình, vì các con. Ai cần, ai quan tâm. Với tôi một khi tình yêu cho kẻ khác không còn nữa, tôi sẽ yêu chính tôi, kể cả con cái hay mấy mẩu giấy kết hôn, đều vô nghĩa như nhau.
Mỗi chúng ta đều chỉ sinh ra một lần và chỉ có một cuộc đời để sống. Chúng ta không có quyền buộc mình hi sinh vì kẻ khác. Nhất là trong cái xã hội loài người lạc hậu mà tự gọi mình là hiện đại, luôn đánh giá và tôn vinh phụ nữ bằng những gì họ đã hi sinh cho đàn ông. Thật mị dân.
8. Buông
Thứ gì có thể cầm lên được, thì phải bỏ xuống được.
Đàn ông chia tay khi đã yêu người khác, đàn bà chia tay khi không còn tình cảm. Một khi muốn buông bỏ, mọi lý do đều trở nên hợp lý. Đừng trách móc bằng những lời hứa xưa cũ, khi ấy họ thật sự đã được tẩy não, đã quên rồi.
Thứ gì vỡ rồi thì đừng cố chắp vá, chỉ làm chúng ta trở nên đáng thương và thảm hại. Thay vì vùi mặt trong chăn gối khóc lóc sưng mắt và đầu tóc rối bù, thay vì chờ đợi và tìm kiếm như con ngốc, tự hủy hoại bản thân bằng nuối tiếc và đau thương. Sự tự trọng bao giờ cũng làm cho chúng ta đẹp hơn, cao hơn kẻ khác.
Sự căm hận không phải là chọn lựa thông thái. Sự trả thù ngọt ngào nhất trong tình yêu đó là lãng quên.
Mười ngón tay siết không đủ để giữ được nhau.
Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013
Người Mĩ đã dạy cô bé lọ lem như thế nào
Câu chuyện "Người Mỹ dạy về “Cô bé Lọ Lem” như thế nào ?" Câu chuyện bắt đầu :D
"Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa.
Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng
yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu,
lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm!
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu
không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình
mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc
luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các
em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn
gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy
(Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác.
Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ
hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều
chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi,
chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người
xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà
thôi. Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự
vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại
sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất
trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần
áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành
người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các
em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể
đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý:
Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè.
Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy
mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử
nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ
qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù
bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi
nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định
Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu
thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm
cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy
mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có
em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế
không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế
nào?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm!
Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy
người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu
người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ
hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình
mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé
đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành
hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng
như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ
cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa,
ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô
Bé Lọ Lem – chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ.
Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này
có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có
tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như
thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013
Chẳng để làm gì
Có
những lúc tôi muốn mình thật đẹp. Chẳng để làm gì. Chỉ để cười khẩy vào những kẻ luôn chạy theo cái vẻ bên ngoài hào nhoáng.
Có
những lúc tôi muốn mình thật giàu có. Chẳng để làm gì. Chỉ để ném cái nhìn thương hại vào những kẻ thích chạy theo những đồng tiền xanh đỏ.
Có
những lúc tôi muốn mình thật ngốc nghếch. Chẳng để làm gì. Chỉ để tin vào những lời nói dối ngọt ngào phát ra từ những chiếc mặt nạ giả tạo.
Có
những lúc tôi muốn mình thật thông minh. Chẳng để làm gì. Chỉ để nhận ra những cạm bẫy giữa cuộc đời trắng đen lẫn lộn.
Có
những lúc tôi muốn mình thật yếu đuối. Chẳng để làm gì. Chỉ để có thể khóc thật to với ai đó như để cầu xin sự thương hại.
Có
những lúc tôi muốn thật mạnh mẽ. Chẳng để làm gì. Chỉ để có đủ can đảm vứt bỏ những thứ vốn chẳng thuộc về mình.
Có
những lúc tôi muốn nói thật nhiều. Chẳng để làm gì. Chỉ để phơi bày con người thực của mình ra trước ai đó.
Đẹp và buồn
Lúc
thắt cà vạt, ông sực nhớ một sự việc cũ.
Hôm ấy Otoko nói với ông: «Để em thắt cho anh. Để em thắt cho...»
Nàng bấy giờ mười sáu tuổi, và vì ông, nàng đã trở thành đàn bà.
Còn ông lúc đó chưa biết nói gì, chưa tìm ra câu gì để nói.
Ông kéo cô bé vào lòng vuốt ve mái tóc mà đầu óc
vẫn trống không.
Otoko gỡ khỏi tay ông và mặc quần áo lại.
Ông cũng ngồi dậy mặc lại sơ-mi.
Lúc thắt cà-vạt thì ông bất chợt Otoko đang nhìn ông.
Cô bé không khóc,
nhưng mắt ướt.
Ông nhìn đi chỗ khác.
Ông nhớ khi
hôn cô bé vẫn mở mắt, cho đến khi
ông hôn lên mí mới nhắm lại.
Có chút gì êm mềm và bé thơ khi cô bé đòi thắt cà-vạt cho ông.
Ông thấy nhẹ nhõm.
Câu nói thật bất ngờ, có ý nghĩa của sự tha thứ.
Hơn nữa nó như báo hiệu
cô bé đã thoát ly ra khỏi cái bản
thân bé bỏng, trong khi tay cô loay hoay với chiếc cà-vạt nút thắt còn vụng về.
hỏi: «Em biết thắt không?»
«Chắc biết. Em đã thấy ba em thắt.»
Otoko mồ côi cha từ năm
mười một.
Ông ngồi xuống ghế, kéo Otoko lên đùi và ngẩng cầm lên cho cô bé khỏi vướng tay.
Otoko ngả người tới, mấy lần thắt
rồi lại cởi cái nút cà-vạt vì chưa bằng lòng.
Sau cùng thắt xong, cô tụt xuống đất.
Nghiêng đầu ngắm nghía, cô nói:
«Cậu bé vừa ý chưa?»
đứng dậy
bước tới gương. Nút cà-vạt thắt
đẹp không chê vào được đâu.
Thấy trán và má mình bóng
nhẫy mồ hôi, ông đưa tay lên xoa.
Ông kể như đã hiếp cô bé và ông không chịu nổi cái bản mặt của chính mình.
Trong gương cô bé kề má lại với ông.
Ông
xúc động vì cái trẻ cái đẹp của
người con gái nhỏ.
Sững sờ vì nét dung nhan mỹ miều quá sức tưởng tượng, ông quay lại.
Otoko đặt tay lên vai ông. Ép
đầu vào ngực ông, cô bé nói: «Em yêu anh.»
Buổi chiều lãng mạn - Đam mỹ
Tác giả: Phong Khởi Liên Y
Chuyển ngữ: Meishou
—————————-
Lãng
mạn là gì?
Nếu để ta trả lời, ta sẽ kể lại một câu chuyện thật dài thật dài.
Buổi chiều mới gặp nhau, ta nhìn thấy một cậu con trai cười rất ngọt ngào đứng xếp hàng lấy cơm với bạn gái, còn tỏ ra vô cùng thân mật. Ánh mắt của ta và hắn đều hướng về chiếc đùi gà cuối cùng trong căng tin.
Hai đứa cùng lúc kẹp lấy nó, nhất thời sao hỏa đụng vào trái đất, mắt to mắt nhỏ trừng nhau hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng bạn gái hắn tức giận bỏ đi mới tuyên bố kết quả chung cuộc. Vẻ mặt vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ của hắn khiến ta bật cười ra tiếng. Đến khi cô đầu bếp cười cười chuẩn bị gắp đùi gà cho ta, ta cười ngọt hơn hắn gấp bội, nói: “Em ăn chay.”
Buổi chiều tái ngộ, là trên sân bóng rổ trong trận đấu giữa hai lớp. Ta hệt như một oán linh âm hồn bất tán tập trung vây khốn bốn phía của hắn, khiến hắn không thể chuyền bóng cũng không thể thoát khỏi tôi. Đôi mắt vừa tức giận vừa vội vã của hắn khiến ta ngầm sảng khoái mãi. Chơi
xong, hắn tàn bạo nói: “Tiểu tử! Chờ ở WC đi!” Ta nổi giận đùng đùng đáp: “Được!
Không gặp không về!” Sau đó chạy đi chơi điện tử cả chiều.
Buổi chiều tình cờ gặp gỡ, vì bạn gái có người yêu khác mà hắn uống đến say mèm. Ta bỗng nổi lòng tốt đỡ hắn đến bên bờ sông định ném hắn xuống nước thanh tỉnh, nhưng chưa kịp hành động đã bị hắn đẩy xuống cỏ trắng trợn cưỡng hôn. Sau đó, ánh mắt hắn lóe ra nỗ lực ấp úng, dùng lý do vớ vẩn qua loa phủ sạch: “Tôi uống nhiều quá…” Ta cố ý cười xấu xa nói: “Đáng tiếc tôi rất tỉnh táo a.”
Buổi chiều mưu đồ đập phá, ta cố ý đổ lên người một đống rượu, toàn thân sực mùi chạy đến phòng hắn, làm trò trước mặt bạn cùng phòng của hắn lớn tiếng hỏi: “Cậu tại sao lại hôn tớ!?” Thấy hắn lộ ra vẻ vừa xấu hổ vừa mắc cỡ hận không thể đập mặt vào tường, ta liền ngoan ngoãn lập tức quay về phòng, trốn trong chăn
cười suốt cả chiều.
Buổi chiều mưa bụi, hắn vẻ mặt u ám túm ta đang chuẩn bị đi ăn kéo vào khu rừng nhỏ hẻo lánh. Ngay lúc ta đang cho rằng hắn muốn giết người diệt khẩu, hắn đột nhiên dùng ngữ điệu ngạo mạn đến không thể ngạo mạn hơn được nữa, nói: “Tớ cân nhắc kĩ rồi, đại khái là tớ thích cậu, cậu có thể suy nghĩ một chút.” Tuy rằng ta rất sợ xã hội đen, nhưng không tốn công không nhẫn nại không quỳ lạy đã muốn ta đồng ý hẹn hò với hắn là không có khả năng.
Buổi chiều mưa to dầm dề, hắn lại ngăn ta đang trên
đường đi lấy cơm, lại túm ta vào khu rừng hẻo lánh, sau đó như tiết mục ảo thuật rút ra một cái hộp nhung màu hồng, kiêu ngạo nói: “Hẹn hò với tớ đi.” Ta lần thứ hai vô tội chớp mắt vài cái: “Cậu không qùy.” Hắn ngang ngược nói: “Nam nhi dưới trướng có hoàng kim.” Ta liền xấu xa đáp: “Namnhân có hoàng kim phải đi đánh lưu manh.” Hắn có hơi giận: “Đi thì đi! Không đánh lại cũng tính!” Ta giả vờ sợ hãi: “Ô ô ô, thật đáng sợ, hẹn hò rồi nhất định sẽ bị đánh.”
Buổi chiều nhàn rỗi, ba cô sáu bà trong lớp đang huyên thuyên, ta tình cờ nghe được tên hắn. Thì ra n ngày hắn biến mất này là do đi dò la mọi người xung quanh làm sao tỏ tình, trong khoa liền
truyền ra phong phong vũ vũ, đều nói hắn yêu một cô khoa khôi trường khác, khó đối phó quá mà khổ cực không chịu nổi. Ta cười gõ ầm ĩ lên bàn, suýt chút nữa bị lớp trưởng đưa lên phòng y tế.
Buổi chiều học bù, thầy giáo vẫn giảng như chưa từng được giảng, nước miếng tung bay. Ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người đi đi lại lại sốt ruột. Ta giả vờ không phát hiện ra, cúi đầu đọc sách, nhưng trong bụng lại mở cờ. Không biết thành quả lãnh giáo mấy hôm nay của hắn thế nào rồi? Bỗng nhiên, hắn vẻ mặt không nhẫn nại nổi xuất hiện trước cửa lớp, đi vào trước mắt bao nhiêu người rồi dừng lại trước bàn ta. Bạn cùng bàn của ta lập tức sáng ý chuyển chỗ, hắn liền tự nhiên ngồi xuống. Ta thấy hết toàn bộ mấy ánh mắt hiếu kì nhìn về phía này, hận không thể chui xuống gầm bàn! Hắn vẫn cười rất hài lòng, nói nhỏ bên tai ta: “Tớ hỏi thăm rồi, nam nhân sợ phiền, nữ nhân sợ triền. Tớ bám cậu chắc rồi.” Ta té xỉu. Ta là nữ nhân sao?
Buổi chiều lần đầu tiên hẹn hò, hắn lại vì cùng bạn cùng phòng làm loạn cả đêm mà say giấc ngon lành trên mặt cỏ công viên. Ta ảo não nhổ tận gốc mấy cây cỏ bốn phía ném hết lên người hắn, hắn vẫn hồn nhiên không phát hiện mà tiếp tục ngủ say. Đến khi ta hết nhịn nổi đá một cước lên đùi hắn, hắn mới mở to đôi mắt nhập nhèm ngây thơ nhìn ta. Khi hắn thấy toàn thân đầy cỏ, bỗng cười nói: “Tớ nằm mơ, thấy tớ mặc lễ phục tân lang, cậu mặc lễ phục tân nương, trên một thảo nguyên rộng lớn, tớ thì ngủ, mà cậu dùng cỏ đánh thức tớ dậy. Lúc này đột nhiên một con ngựa phi tới…” Hắn dùng ánh mắt ai oán chớp chớp vài cái. “Coi tớ là cỏ mà ăn mất.” Ta trợn tròn mắt: “Thứ nhất, tại sao tớ phải mặc lễ phục tân nương? Thứ hai, con
ngựa đó không sợ tiêu chảy sao?” Nói xong, ta lập tức nhổ cỏ vứt trên mặt hắn, nhưng hắn cũng không chịu thua, trả đũa vứt trên người ta! Mà cách chúng ta không xa, có một tấm biển nho nhỏ khắc chữ, trên viết: ‘Bảo vệ hoa cảnh là trách nhiệm của mọi người’.
Buổi chiều lần đầu dụ dỗ, ta nằm trên giường hắn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, bốn bề vắng lặng. Hắn xấu hổ đỏ mặt, vừa mắc cỡ vừa căng thẳng, vừa thử áp lên người ta vài lần liền lập tức ngồi dậy, thở gấp. Ta trợn trắng mắt, có cần phải khẩn trương như vậy không? Hắn tức giận nói: “Đáng ghét, mấy chục năm kinh nghiệm đã sắp quen tay làm việc rồi, sao chỉ cần nằm trên người em đã căng thẳng như vậy chứ?” Ta giật mình, cười ngọt ngào nằm dài trên người hắn, chủ động hôn hắn nhiệt tình, cực kì khiêu khích. Khi cảm thấy thành công đốt lên dục vọng của hắn, liền lập tức nhảy khỏi người hắn, nhanh chóng chạy về phòng mình. Tưởng tượng ra bộ dáng vừa cứng ngắc vừa ngạc nhiên của hắn, ta liền phá ra cười không ngừng. Cái gì mà vài năm kinh nghiệm? Còn quen tay làm việc?
Hừ hừ! Cho ngươi biết cái gì là họa từ miệng mà ra!
Buổi chiều lần đầu gặp cha mẹ hắn, mẹ hắn liền cho ta một cái tát, ba hắn đuổi ta ra khỏi nhà. Ta xoay người chạy thật nhanh, còn hắn ra sức đuổi theo. Ta biết hắn sợ ta đau lòng, cũng không nhận ra ta kì thực đang cười, vì ta biết hắn nhất định sẽ chọn đuổi theo ta. Hắn đuổi kịp, liền hổn hển nói. “Sao em lại chạy chứ?” Ta cười thoải mái. “Vì em biết anh nhất định sẽ đuổi theo.” Sau đó nhào lên người hắn, cùng hắn lăn lộn trên bờ cát, dính đầy người cát vàng.
Buổi chiều dọn nhà, ta nhai kẹo cao su nhìn hắn bận rộn sơn nhà mới. Hắn ảo não trừng mắt nhìn ta. “Còn không giúp?” Ta tự nhiên nói: “Là anh nói nuôi em, đương nhiên anh phải làm. Nếu đổi lại thành em nuôi anh, vậy em làm.” Hắn buông thùng sơn, lập tức gật đầu. “Được! em nuôi anh! Anh
không ngại!” Ta cũng lập tức gật đầu. “Được được, vậy sau đó anh nằm dưới nga!” Hắn lặng đi nửa giây, lập tức cầm lấy thùng sơn, miệng khẽ cằn nhằn tiếp tục làm việc.
Buổi chiều lần đầu tiên thể nghiệm công tác gian khổ, ta cùng hắn đều mệt nằm liệt trên giường, cùng lúc mở miệng thân thiết hỏi đối phương: “Rất mệt sao?” Sao đó bèn nhìn nhau
cười. Ta xoa bóp huyệt Thái dương giúp hắn, hắn vừa ôm ta vừa giúp ta xoa bóp vai, dần dần liền biến thành ôm hôn, sau đó
rúc vào lòng người kia chìm sâu
vào giấc ngủ.
Có
người nói, lãng mạn và hiện thực là hai việc khác nhau. Kì thực cũng không phải. Quan trọng là bạn nhìn nhận các việc nhỏ trong cuộc sống như thế nào.
Buổi chiều dạo bước trong mưa, hắn luôn lơ đãng tiêu sái
bên trái ta, chắn cho ta không bị xe đạp qua lại đụng vào.
Buổi chiều nóng bức không chịu nổi, ta vẫn tìm được một lọ nước trái cây đầy trong tủ lạnh, một lọ nước lúc nào cũng đầy.
Buổi chiều trời chuyển lạnh, ta mở tủ đồ, quần áo mỏng đều bị thay thế bằng áo khoác dày cộp, làm ta đau đầu. Không lẽ trời thu mặc áo bông?
Buổi chiều tuyết rơi đầy trời, ta vừa mở cửa vào nhà, hắn sẽ lập tức xuất hiện trước cửa, dùng hai bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt ta.
Buổi chiều bận rộn công tác, không một bóng người ở nhà, ta vẫn lơ đãng phát hiện ra tờ giấy nho nhỏ hắn ghi lại: cơm ở trong nồi, nhớ hâm nóng rồi hẵng ăn; hôm nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ mặc thêm quần áo; hôm nay anh tăng ca,
nhớ thì nhắn tin, không nhớ cũng phải nhắn tin; anh không
muốn yêu em, nhưng trừ em ra,
anh không nghĩ ra còn muốn yêu ai nữa, ai, thật đáng thương.
……
…..
Nếu như thật lâu thật lâu về sau, ta với hắn đều già đến mức mặt đầy nếp nhăn, ta nghĩ,
lãng mạn của chúng ta, chính là một buổi chiều đầy nắng, hai ông già sáu mươi tuổi chống gậy ngồi trên ghế dài trong công viên, nhìn
đám trẻ con nô đùa ầm ĩ mà nhớ lại ký ức ngày xưa. Sau đó một ông lão dùng giọng nói khàn khàn nói nhỏ. “Kiếp này chuyện hài lòng nhất của tôi là gặp được ông.” Ông lão kia chậm chạp trừng mắt liếc. “Phải nói đó là phúc khí của ông.” Sau đó hai vị lão nhân gia bắt đầu dài dòng tranh luận là phúc khí của ai…
Ta
nghĩ, không thể có câu chuyện nào lãng mạn hơn được nữa. Bạn nghĩ sao?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)